Giảng Giải Kinh

Giảng Cho Người Không Quan Tâm, Nghi Ngờ Và Tội Nhân

9Marks News
09.24.2020

Tôi thường nghe câu hỏi, “làm thế nào để bạn áp dụng các bản văn trong một bài giảng giải kinh?”

Đằng sau câu hỏi này có thể là nhiều giả định có vấn đề. Người hỏi có thể nhớ những bài giảng “giải kinh” mà ông ta đã nghe (hoặc có thể được rao giảng) không khác gì một số bài giảng Kinh Thánh ở chủng viện — với bố cục hoàn hảo và chính xác nhưng không thấy sự khẩn cấp hay lời khuyên dạy của bài học đó. Những bài giảng giải kinh này có thể có ích lợi nếu có bất kỳ áp dụng nào. Mặt khác, người hỏi có thể chỉ đơn giản là không biết cách nhận ra bài học áp dụng khi nghe bài giảng đó.

William Perkins, nhà thần học người Do Thái vĩ đại thế kỷ XVI ở Cambridge, đã hướng dẫn các nhà truyền giáo hình dung ra có nhiều loại người nghe khác nhau và suy nghĩ qua các áp dụng cho từng người, tội nhân cứng lòng, người hay ghi ngờ, vị linh mục mệt mỏi, những người đam mê trẻ, và vân vân.

Lời khuyên của Perkins rất hữu ích, nhưng hy vọng chúng tôi đã biết điều đó rồi. Tôi muốn tiếp cận chủ đề về áp dụng hơi khác một chút: không chỉ có nhiều loại người nghe khác nhau, cũng có các loại áp dụng khác nhau. Khi chúng ta lấy một đoạn Lời của Đức Chúa Trời và giải thích nó rõ ràng, hấp dẫn, thậm chí khẩn trương, có ít nhất ba loại áp dụng khác nhau phản ánh ba loại vấn đề khác nhau gặp phải trong hành trình theo Chúa. Đầu tiên, chúng ta đấu tranh dưới cái bóng của sự thiếu hiểu biết. Thứ hai, chúng ta vật lộn với sự nghi ngờ, thường nhiều hơn chúng ta lúc đầu nhận ra. Thứ ba, chúng ta vẫn đấu tranh đấu với tội lỗi – cho dù qua những hành vi không vâng lời trực tiếp hay vô tình. Là những người giảng đạo, chúng ta từ lâu dể thấy những thay đổi trong cả ba cách, cả trong chính chúng ta và trong những người nghe của chúng ta mỗi lần chúng ta rao giảng Lời của Đức Chúa Trời. Và cả ba vấn đề đều phát sinh một loại các áp dụng khác nhau.

KHÔNG QUAN TÂM

Không quan tâm là một vấn đề cơ bản trong một thế giới sa ngã. Chúng ta đã xa lánh Đức Chúa Trời từ chúng ta. Chúng ta đã tự cắt đứt bản thân mình khỏi mối quan hệ trực tiếp với Đấng sáng tạo của chúng ta. Thật không ngạc nhiên, khi đó, việc thông báo cho mọi người về lẽ thật về Thượng đế là một cách áp dụng mạnh mẽ — và là điều mà chúng ta cần một cách tuyệt đối.

Đây không phải là một cái cớ cho những bài giảng lạnh lùng hay vô vọng. Tôi có thể hăng hái theo mỗi nhịp (và nhiều hơn nữa) khi tôi nhận biết nó là một mệnh lệnh. Các mệnh lệnh của Phúc âm về sư ăn năn và tin rằng không có gì khác ngoài những lời chỉ dẫn về Thượng Đế, chính chúng ta và Đấng Christ. Thông tin là rất quan trọng. Chúng ta được kêu gọi để giảng dạy về lẽ thật và loan báo một sứ điệp tuyệt vời về Thượng Đế. Chúng ta muốn những người nghe sứ điệp về Đức Chúa Trời để họ có thể từ chổ không biết gì đến sự hiểu biết về lẻ thật. Khi tấm lòng được chạm đến thì đó chính là bài học áp dụng.

SỰ NGHI NGỜ

Nghi ngờ là khác với sự thiếu hiểu biết. Trong nghi ngờ, chúng ta lấy ý tưởng hoặc sự thật quen thuộc với chúng ta và chúng ta đặt câu hỏi cho họ. Loại câu hỏi này không phải là hiếm trong số các tín hữu. Trong thực tế, nghi ngờ có thể là một trong những vấn đề quan trọng nhất để được khám phá cặn kẽ và được thử thách kỹ lưỡng trong sự rao giảng của chúng ta. Giải quyết sự hoài nghi không phải là điều mà một người giảng phải đối phó với những người không tin Chúa cho phần biện giáo của mình. Có một số người họ ngồi nghe các bài giảng tuần này qua tuần khác cũng có thể biết tất cả các sự kiện mà người giảng đề cập đến về Chúa Giê-su, hoặc Đức Chúa Trời, nhưng họ cũng có thể phải vật lộn với việc họ có thật sự tin những sự kiện đó là sự thật hay không. Đôi khi mọi người có thể thậm chí không nhận thức được những nghi ngờ của họ, ít hơn nhiều có thể nói rõ họ là người nghi ngờ.

Nhưng khi chúng ta bắt đầu xem và tra cứu Kinh thánh, chúng ta sẽ thấy những câu hỏi chưa thể giải đáp, không có sự chắc chắn, và do dự, tất cả những đều đó khiến cho chúng ta buồn bã nhận ra rằng sự nghi ngờ đó khiến chúng ta xa khỏi con đường theo Chúa một cách trung tín. Đối với những người như vậy — có lẽ với những thứ nầy cũng ở trong lòng của chính chúng ta — chúng ta muốn tranh luận và thúc giục tính trung thực của Lời của Đức Chúa Trời và sự khẩn cấp tin vào điều đó. Chúng ta được kêu gọi, để thuyết phục những người nghe sứ điệp trong Lời của Đức Chúa Trời. Chúng ta muốn những người nghe sứ điệp của chúng ta đề thay đổi từ nghi ngờ đến niềm tin đầy lòng trong lẻ thật. Bởi sự cấp thiết như vậy, khi tìm kiếm bài giảng về lẻ thật thì đó là phần áp dụng.

TỘI LỖI

Tội lỗi cũng vậy, là một vấn đề trong thế giới sa ngã này. Sự không quan tâm và sự nghi ngờ có thể đã là tội lỗi rỏ ràng rồi, hậu quả của những tội lỗi cụ thể, hoặc không. Nhưng tội lỗi chắc chắn còn nhiều hơn là sự không quan tâm hoặc sự nghi ngờ.

Hãy làm thế nào những người nghe bài giảng của bạn sẽ phải vật lộn với việc không vâng lời Chúa trong tuần vừa qua, và họ gần như chắc chắn sẽ đấu tranh với việc họ không vâng lời Chúa trong tuần mới mà họ bắt đầu. Các tội lỗi sẽ khác nhau. Một số sẽ không làm theo lời Chúa dạy; những người khác sẽ không vâng lời bằng cách cứ hành động. Nhưng dù là làm hay không, tội lỗi là ở chổ đều không vâng lời Chúa.

Một phần của sự rao giảng là thách thức con cái của Đức Chúa Trời sống với sự thánh khết để phản ảnh sự thánh khết của chính Đức Chúa Trời. Vì vậy, một phần của việc áp dụng đoạn Kinh thánh là để rút ra những phần áp dụng của đoạn văn đó cho những hành động của chúng ta trong tuần này. Chúng ta là những người rao giảng được kêu gọi để khuyến khích mọi người vâng theo Lời của Đức Chúa Trời dạy. Chúng ta muốn những người nghe của chúng ta thay đổi từ sự không vâng lời để đến sự vui mừng, hân hoan với Đức Chúa Trời theo ý muốn của Ngài như được bày tỏ trong Lời của Ngài. Sự khích lệ như vậy dẫn đến sự vâng phục chắc chắn đã là một bài học áp dụng rồi.

TIN LÀNH

Thông điệp chính mà chúng ta cần phải áp dụng mỗi khi chúng ta giảng phải là Phúc âm. Một số người chưa biết Tin lành của Chúa Giê-su Christ. Và một số người trong số họ thậm chí có thể ngồi dưới sự giảng dạy của bạn trong một thời gian – bị phân tâm hoặc ngủ gục hoặc mơ mộng hoặc không chú ý. Họ cần phải được thông báo về Phúc âm. Họ cần được báo cho biết.

Những người khác có thể đã nghe, hiểu, và thậm chí có thể chấp nhận sự thật, nhưng bây giờ thấy mình đang vật lộn với sự nghi ngờ chính những vấn đề bạn đang giải quyết (hoặc giả định) trong sứ điệp của bạn. Những người như vậy cần phải được thúc giục để tin vào sự thật về Tin lành của Đấng Christ.

Và, ngoài ra, mọi người có thể đã nghe và hiểu, nhưng vẫn chậm chạp để ăn năn tội lỗi của họ. Họ thậm chí có thể chấp nhận lẽ thật của sứ điệp Phúc âm, nhưng không muốn từ bỏ tội lỗi và sự tin cậy của họ trong Đấng Christ. Đối với những người nghe như vậy, ứng dụng mạnh mẽ nhất mà bạn có thể làm là khuyến khích họ ghét tội lỗi của họ và chạy trốn đến với Đấng Christ. Trong tất cả các bài giảng của chúng ta, chúng ta nên tìm cách áp dụng Phúc âm bằng cách thông báo, thúc giục và khích lệ.

Một thách thức chung mà người giảng đối mặt trong việc áp dụng Lời của Đức Chúa Trời trong bài giảng là những cá nhân gặp vấn đề trong một hoàn cảnh nào đó sẽ nghĩ rằng bạn không áp dụng Kinh Thánh trong bài giảng của bạn bởi vì bạn không giải quyết vấn đề cụ thể của họ. Họ có đúng không? Chưa chắc. Trong khi việc rao giảng của bạn có thể cải thiện nếu bạn bắt đầu giải quyết mọi thể loại thường xuyên hơn hoặc chi tiết hơn, thì bạn không cần phải giảng cho những ai cần được thông báo hoặc ai cần phải được khuyến khích để từ bỏ tội lỗi, ngay cả khi người nói chuyện với bạn không nhận thức được nhu cầu đó.

Một lưu ý cuối cùng. Châm ngôn 23:12 nói: “Hãy chuyên lòng về sự khuyên dạy, và lắng tai nghe các lời tri thức.” Trong bản dịch tiếng Anh, có vẻ như những từ được dịch “áp dụng” trong Kinh Thánh hầu như luôn luôn (có thể luôn luôn?) không phải là công việc của chúng ta (như các môn tuyên đạo pháp dạy dỗ) cũng như ngay cả với Chúa Thánh Linh (như hệ thống học dạy chúng ta) mà là công việc của người nghe Lời Chúa. Chúng ta được kêu gọi để áp dụng từ đó vào đời sống của chính chúng ta, và áp dụng chính mình cho công việc đó.

Điều đó, có lẽ, là áp dụng quan trọng nhất mà chúng ta có thể làm cho ngày Chúa Nhật tiếp theo vì lợi ích của tất cả mọi người của Đức Chúa Trời.

Tham khảo thêm tại:
https://vietnamesetheologicalreview.org/