Rao Giảng và Thần Học

Tại Sao Việc Hiểu Biết Bầy Chiên Của Bạn Là Quan Trọng Đối Với Việc Giảng Đầy Ý Nghĩa?

Đề Mục
05.17.2021

Người giảng bước lên sân khấu, nhìn chằm chằm vào hội chúng. Đó là lần ông ấy mời hằng tuần. Ông yêu cầu những người trả lời giơ tay lên. Không một cánh tay nào giơ lên. Nhưng ông không có cách nào biết việc nầy bởi vì ông ở trên màn hình video.

Tôi nhận ra tôi ở tầng gần nhất của ngôi nhà thờ nhiều tầng mà chính mục sư giao cho tôi, người mới thuê tôi làm công việc nghiên cứu tự do thay ông. Việc thăm một trong nhiều dịch vụ từ xa của ông được cho là giúp tôi nhận một “cảm giác” về chức vụ của ông. Chắc chắn là có. Nhưng tôi không thể giúp trừ ra tôi hết sức ngạc nhiên với cảm giác là cách nầy của chức vụ không thể giúp người giảng thực sự nhận một “cảm giác” về hội chúng của người đó.

Nói chung, tôi không biết điều bạn nghĩ về những vị trí truyền hình hoặc mô hình đa vị trí của Hội Thánh trưởng thành nói chung, nhưng kinh nghiệm nầy và những kinh nghiệm khác chỉ được xác nhận một số trong mối liên hệ tôi có về sự tách rời giữa người giảng với bầy chiên, một tình thế tiến thoái lưỡng nan đang lớn lên trong tất cả các Hội Thánh, lớn và nhỏ.

Thật sự, tình trạng tiến thoái lưỡng nan nầy không hoàn toàn chỉ bị hạn chế trong những Hội Thánh đa vị trí hoặc “vị trí truyền hình”. Các mục sư của những Hội Thánh đang phát triển mọi kích cỡ sẽ tiếp tục tranh chiến với việc bền bĩ làm quen với hội chúng của họ. Và sự cám dỗ để trở thành càng ngày càng bị cô lập nhiều trở nên quan trọng hơn khi nhiều sự phức tạp được thêm vào một Hội Thánh đang gia tăng.

Và dĩ nhiên, nó không thể làm cho người giảng ngay cả của một nhà thờ nhỏ làm những người bạn tốt với mọi người trong Hội Thánh của ông, và nó không thể làm cho những người giảng của những Hội Thánh lớn hơn biết mọi người tốt. Nhưng chức vụ của người giảng đó đang trở nên càng lúc càng giảng nhiều hơn, và càng ít hơn về việc chăn bầy, người giảng  trở nên càng lúc càng dính líu ít hơn với hội chúng của mình, thật sự đang làm suy yếu công tác mà ông đang dâng hiến thì giờ nhiều hơn! Việc giảng tốt đòi hỏi gần gũi việc chăn bầy.

Chức vụ giảng không thể bị ly dị khỏi chức vụ chăm sóc linh hồn; thực tế, việc giảng thật sự là sự mở rộng công tác chăm sóc linh hồn. Có rất nhiều lý do tại sao là quan trọng đối với các mục sư là những người muốn giảng đầy đủ ý nghĩa để biết bầy chiên của họ cũng như họ có thể biết, nhưng đây là ba lý do quan trọng nhất.

  1.     Việc giảng đầy đủ ý nghĩa cho những người có hình tượng trong tâm trí

Khi tôi đi giảng trong những buổi thờ phượng và các hội đồng, một trong câu hỏi đầu tiên tôi thường hỏi mục sư mời tôi là “Những hình tượng trong dân Chúa của bạn là gì?” Tôi không muốn chỉ ghé qua và “làm việc của tôi”, nhưng để phục vụ vị mục sư đó và hội chúng của ông qua việc giảng tôi có thể phục vụ bất cứ hi vọng và mơ ước nào để ông ấy có thể nhận ra trong Hội Thánh của ông không có tâm tình tận hiến cho Đấng Christ là sự thỏa lòng vĩ đại nhất của họ. Đáng buồn thay, một số các mục sư không biết cách trả lời câu hỏi.

Khi Phao-lô bước vào thành A-thên, ông thấy thành phố đầy dẫy hình tượng (Công 17:16). Điều đó nói rằng, Phao-lô không chỉ quan tâm như một nan đề triết học nhưng như một nan đề thuộc linh khiến cá nhân của ông đau buồn. Và khi Phao-lô nói điều đó, ông giải thích cụ thể, tham khảo lòng tận tụy của họ với “thần không biết” (Công vụ 17:23). Và bất cứ khi nào Phao-lô nói với những Hội Thánh đặc biệt trong các bức thư của ông, bạn sẽ thấy những loại tội lỗi và những tà thuyết ông nói đến rất cụ thể. Phao-lô không nói chung chung. Phao-lô biết điều gì đang xảy ra trong các Hội Thánh nầy.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa bạn bắt đầu làm người khác lúng túng và phơi bày họ từ tòa giảng. Nhưng nó nghĩa rằng bạn thân thiết với đời sống của hội chúng đủ để nói theo những điều kiện quen thuộc.

Cho đến khi mục sư đã sử dụng thời gian tốt cho những người trong hội chúng của mình, những hình tượng trong việc giảng ông ấy phải tranh chiến với Tin Lành sẽ là hoàn toàn là lý thuyết. Tất cả loài người nói chung có vài hình tượng phổ quát. Nhưng các cộng đồng nơi Hội Thánh có mặt, hội chúng tự họ có nếp sinh hoạt riêng, ngay cả các phe phái riêng biệt và những dân tộc trong hội chúng có khuynh hướng chuyển tải những hình tượng và cách phạm tội riêng biệt.

Việc hiểu biết ngay từ gốc bầy chiên của bạn về khó khăn tài chánh,nghề nghiệp, và những hi vọng quen thuộc sẽ giúp bạn biết giảng như thế nào, giúp bạn chọn những phân đoạn đúng và nhấn mạnh đúng khi giải thích những phân đoạn đó. Điều nầy khiến việc giảng là một chức vụ, không chỉ như tập thể dục.

  1.     Việc giảng đầy đủ ý nghĩa làm đau đớn trong lòng người nghe.

Tôi có thể nói thẳng với bạn rằng việc giảng của tôi thay đổi sau khi tôi muốn bắt đầu nắm lấy cánh tay của những người trong khi họ đã chết và nghe tiếng trái tim của họ trong khi họ khóc. Cho đến khi bạn nghe đủ lời chia sẻ của họ về tội và về sợ hãi, về sự lo lắng và những vết thương của họ, việc giảng của bạn có thể rất hấp dẫn và sôi nổi, nhưng nó không phải là tất cả điều việc giảng có thể – mang lại.

Nhiều người giảng như mang gánh nặng của Lời Đức Chúa Trời lên tòa giảng, và đó là việc tốt. Nhận chiếc áo khoác nặng do nóng cháy giảng về vinh hiển Đấng Christ, mang gánh nặng công bố sự ưa thích của Chúa là một công tác kỳ diệu, quý báu, xứng đáng. Nhưng người giảng cũng phải cảm nhận sức nặng của dân sự trên tòa giảng. Người giảng phải lên tiếng khi đang ở trong trũng bóng chết với ho. Bản thảo của ông phải bị nhòa đi bởi những giọt nước mắt của dân sự.

Việc hiểu biết điều gây đau khổ cho dân sự của người giảng trên một căn bản thường xuyên sẽ giữ người giảng khỏi trở thành câm-điếc đối với hội chúng của mình. Người giảng sẽ không vui mừng trong những nơi sai quấy. Những loại hình minh họa mà ông sử dụng sẽ có tác động, các loại truyện ông kể, và – quan trọng nhất – những khuynh hướng mà ông giảng Lời Chúa. Tôi đã thấy những người giảng đùa giỡn trên những điều mà người trong hội chúng của ông thật sự đang tranh chiến. Và tôi đã ở trong người giảng đó. Chúng ta đến để nâng gánh nặng lên, nhưng với những lời không cẩn thận của chúng ta chúng ta kết thúc bằng việc chất thêm gánh nặng cho họ.

Hỡi người giảng, bạn có một tấm lòng chân chính đối với dân sự của bạn không? Tôi không có ý nói “Bạn có phải là người như dân sự không?” Tôi muốn nói, bạn có biết điều gì đang đến trong đời sống hội chúng của bạn không, và nó có chạm đến bạn, làm bạn đau buồn không? Bạn có khóc với người khóc không? Nếu không, việc giảng của bạn qua thời gian sẽ bày tỏ.

Hãy nghĩ sự đau buồn của Môi-se khi dân sự của ông phạm tội (Xuất. 32:32). Hoặc về những giọt nước mắt tuôn tràn của Phao-lô (Công vụ. 20:3; II Cô-rinh-tô 2:4; Phi-líp 3:18; II Tim. 1:4). Cũng hãy nghĩ đến sự thương xót của Đấng Christ, khi thấy những tấm lòng của mọi người (Math. 9:36). Bạn có thể tin bạn có thể làm những việc nầy mà không có việc hiểu biết thực sự về hội chúng của bạn, nhưng nó không giống như vậy, đặc biệt không phải cho họ. Nó không giống đối với họ trong cùng một cách vì việc nghe một lời khuấy động từ một vai trò kiểu mẫu không giống như việc nghe một lời khuấy động từ cha của bạn. Hỡi người giảng, đừng sử dụng bản văn của bạn mà không mang gánh nặng thực tế của dân sự bạn trong lòng bạn.

  1.     Giảng đầy đủ ý nghĩa có tên của dân sự trong lời cầu nguyện

Mọi người giảng trung tín cầu nguyện cho bài giảng của họ. Họ cầu nguyện để Lời Đức Chúa Trời không trở về luống công (Ê-sai 55:11). Họ cầu nguyện để dân sự sẽ tiếp nhận. Họ cầu nguyện để những linh hồn được cứu và những đời sống sẽ được thay đổi. Đây là những lời cầu nguyện tốt. Tốt hơn vẫn là bài giảng được sửa soạn và được kết hợp với những lời cầu nguyện của John Smith và Julie Thompson và của gia đình Cunningham trên môi người giảng. Vẫn tốt hơn bài giảng đã cầu nguyện cho Tom John được cứu, và sự ăn năn của Bill Lewis’s và Mary Alice được chữa lành.

Phao-lô luôn nói với những người ông quan tâm rằng ông hằng nhớ họ trong những khi cầu nguyện (Ê-phê-sô 1:6; II Tim. 1:3; Phi-lê-môn 1:4). Và vì ông thường nêu tên của họ, chúng ta biết ông không chỉ nói chung chung. Và trong khi Phao-lô không có một hội chúng để chăn bầy gần gũi nhưng phục vụ rộng lớn hơn như một nhà truyền giáo lập Hội Thánh, tuy thế từ một khoảng cách xa, ông chịu cực khổ làm việc để biết dân sự ông phục vụ và tìm cách thăm viếng họ khi ông có thể. Các mục sư Hội Thánh địa phương phải làm nhiều hơn để phát triển mối liên hệ với dân sự của mình! Người giảng nên biết tên của họ và phải mang tên của họ đến Thiên đàng trong lời cầu nguyện.

Điều quan trọng để biết là bạn đang giảng cho ai. Điều quan trọng để biết rằng Chị So-and-So không thích bạn giảng. Điều quan trọng để biết rằng Anh Puff-You-Up rất thích bạn giảng. Điều quan trọng để biết rằng người khoanh tay và trán nhăn lên thật sự không phải khó chịu vì bạn – chỉ là cách lắng nghe. Điều quan trọng để biết rằng người phụ nữ đang cười, gật đầu ngồi gần phía trước có khuynh hướng không phải để nhớ điều gì bạn vừa nói. Khi bạn biết những điều nầy, bạn có thể cầu nguyện cho dân sự của bạn càng sâu nhiệm hơn, cách cá nhân hơn, hiểu theo cách mục vụ hơn. Và bạn giảng sẽ tốt hơn. Nó sẽ thực tế hơn. Nó sẽ không chỉ đến từ tâm trí và môi miệng của bạn, nhưng từ tấm lòng, linh hồn, gan ruột của bạn.

Dĩ nhiên, tất cả điều đó xác nhận rằng bạn quan tâm trong loại giảng nầy. Nếu bạn thấy việc giảng chỉ là để cung cấp một “nguồn thuộc linh” cho những người quan tâm hoặc một cuộc nói chuyện với người khuynh hướng tôn giáo và không mang lời làm chứng tiên tri từ Lời mặc khải của Đức Chúa Trời đến những tấm lòng của dân sự, vây thì bạn có yên tâm bỏ qua tất cả điểm đã nói ở trên.

 


Bài viết này được dịch với sự hợp tác của Tạp chí Thần học Việt Nam (VietnameseTheologicalReview.org). Hãy ghé vào trang web của Tạp chí Thần học để tìm hiểu thêm các nguồn tài liệu kinh thánh hữu ích hơn.

Thêm articles được gắn thẻ là: