Giảng Giải Kinh
Tự Học Trở Thành Chính Mình như Người Giảng
Phillips Brooks trở nên nổi tiếng khi định nghĩa việc rao giảng là “sự truyền đạt chân lý qua tính cách,” tôi tin rằng ông ấy đang nói về tính cách của riêng bạn chứ không phải của người khác. Nó đã làm tôi mất một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy như tôi đã học được bản thân mình trên bục giảng. Bây giờ cho dù điều này có nghĩa là bài giảng của tôi tốt hơn hay tệ hơn thì tôi cũng không thể nói được. Nhưng trở thành chính mình có nghĩa là sự giảng dạy của tôi là chân thực hơn, thoải mái hơn và bền vững hơn. Tôi biết tôi có nhiều điều để học với tư cách là một người giảng, và tôi hy vọng rằng mười năm nữa tôi sẽ vẫn còn ngượng ngùng nhưng nhận được những lời khen chân thật – “sự giảng dạy của bạn đã thực sự được cải thiện qua nhiều năm chưa.” Nhưng tôi cảm thấy như tôi cuối cùng rao giảng về lẻ thật qua tính cách của riêng tôi.
Giống như hầu hết các mục sư trẻ tuổi, và không phải là một vài người già, tôi đã đấu tranh để tìm “tiếng nói” của tôi như một người giảng. Khi tôi học đại học, tôi bắt đầu đọc vội vàng những nhà cải cách và những nhà chân chính. Mọi thứ tôi đọc có vẻ là từ hàng trăm năm hoặc đã được dịch hàng trăm năm trước. Kết quả là, bài viết của tôi (tôi đã không đi giảng nhiều vào thời điểm đó) có vẻ như tôi đang hướng tới kết quả “vì dịch từ tiếng La-tinh.” Câu văn của tôi thường là kềnh càng. Ngữ pháp đã cổ và nó có quá nhiều từ. Một giáo sư nổi tiếng đã khẳng định với tôi bằng nhiều cách để thách thức tôi viết về thế kỷ hiện tại riêng tôi, không phải cho thế kỷ của các anh hùng của tôi. Đó là lời khuyên đau đớn vào thời điểm đó. Tôi không chắc tôi tin ông ấy. Xét cho cùng, đó có phải là một dấu hiệu của lòng hiếu thảo khi sử dụng những từ như “cư xử” “vu khống” và “xáo trộn”? Vâng, không phải vậy. Tôi cần phải là chính mình và không được chỉ đọc qua cho biết. (tình cờ, anh họ của tôi, và bạn cùng lớp trong đại học, đã có một chiếc áo thun tuyệt vời vào thời điểm đọc “Eschew Obfuscation.” Và anh ta là người mà có bạn gái trong suốt bốn năm!)
Trong chủng viện, tôi bắt đầu nhận thấy rằng nhiều bạn học của tôi nghe rất giống các giáo sư dạy môn tuyên đạo pháp. Tôi vẫn thấy điều này là sự thật. Nó không quan trọng bạn đi đâu, giáo sư giảng dường như là để người khác nhái lại. Một số những tố cáo có thể dừng lại cùng với những người hướng dẫn mà đặt quá nhiều sự nhấn mạnh vào cách thuyết giảng dạy của họ – thường là cách làm việc này tuyệt vời cho giáo viên nhưng không phù hợp với tất cả sinh viên. Nhưng cũng có một số đổ lỗi cho các sinh viên nữa. Chúng ta đang tuyệt vọng để bám vào một số kiểu mẫu vì vậy chúng ta cuối cùng sao chép bán buôn những gì chúng ta lấy được từ những người chúng ta tôn trọng, đặc biệt là trong những người đã dạy chúng ta cách giảng. Tại Gordon-Conwell tôi đã thấy rất nhiều tiểu phẩm-Haddon Robinsons. Điều này không có nghĩa là tất cả những sinh viên đó sẽ trở thành những mục sư xấu, nhưng họ phải nhận ra rằng chỉ có một Haddon Robinson. Và họ không phải!
Như tôi cũng đã được phước từ những bài giảng của Robinson, tôi bị cám dỗ nhiều hơn để bắt chước những người giảng khác. Tôi chắc chắn rằng trong những năm đầu tiên trong chức vụ của tôi, tôi giảng có vẻ giống như phiên bản của John Piper một người thật tội nghiệp. Tôi đã nghe rất nhiều bài của Piper và tôi chắc chắn rằng những lời cầu nguyện của tôi, chủ đề của tôi, và thậm chí cả cách tôi nói “Joy!” Là của Piperesque. Nếu tôi không lầm, tôi không có chủ đích việc học hỏi từ Piper và để bị ảnh hưởng bởi ông ấy. Tôi sẽ trao đổi bài giảng của tôi để có bài của ông ấy. Nhưng ông ấy có lẽ là người đầu tiên sẽ nói, “Hãy giảng cùng một Phúc âm mà tôi rao giảng. Nhưng bạn không giảng giống như tôi.” Tôi đã mất vài năm, nhưng tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng ổn và tôi không phải là John Piper. Tôi không nghĩ rằng tôi có cùng một tính cách, nhưng hãy để mình cũng có những món quà giống nhau.
Theo năm tháng, đã có những mục sư nổi tiếng khác mà tôi muốn cạnh tranh. Tôi ước ao tôi có thể đọc qua một đoạn văn và sử dụng sự hài hước như Alistair Begg (với giọng điệu nữa, dĩ nhiên). Tôi ước ao tôi trở nên sáng tạo trong suy nghĩ của mình và về mặt văn hóa được hòa hợp giống như Tim Keller. Tôi rất muốn tiếu lâm và khiêm nhường như C.J. Mahaney. Tôi đã băn khoăn không biết nó sẽ như thế nào khi mặt đối mặt cũng như Driscoll, hay thông minh như Carson (tôi đã thử nói “Eye-Ziah,” nhưng không ai bị lừa). Này, tôi thậm chí còn nghĩ sẽ tuyệt vời thế nào khi giao tiếp thật tuyệt vời như Rob Bell.
Qua nhiều năm, tôi đã thử nghiệm với một số phương thức với nhiều hình thức khác nhau. Tôi đã giảng mà không có ghi chú, với một nửa trang ghi chú, và với một bản thảo đầy đủ bởi vì những người giảng mà tôi yêu thích đã từng giảng theo cách đó. Nhưng những gì tốt nhất cho tôi và cho phong cách của tôi, ít nhất là vào thời điểm này trong chức vụ của tôi, là có thể giảng từ một tập hợp đầy đủ các ghi chú thay thế giữa bản văn và bản thảo. Các giáo sư môn tuyên đạo pháp có thể ghét tôi vì đã nói điều này, nhưng đôi khi bạn chỉ cần tìm ra những gì phù hợp nhất với bạn. Tôi chắc chắn có một số nguyên tắc nhất định để định nghĩa thế nào là giảng tốt, nhưng cũng có rất nhiều điều “Tôi không chắc chắn là tại sao, nhưng nó hiệu quả đối với tôi.”
Từ năm 2002, năm tôi được phong chức, tôi ước tính rằng tôi đã giảng gần 500 lần (chúng tôi có cả giờ thờ phượng buổi tối). Và tôi nghĩ rằng phải có khoảng 450 bài giảng để cuối cùng tìm thấy giọng nói của chính tôi. Đây không phải là để nói rằng tất cả những bài giảng đó là xấu hay không đúng với bản thân tôi. Nó không giống như tôi giả một giọng Scotland hoặc kể những câu chuyện tôi lớn lên ở Greenville, South Carolina. Nhưng điều này đã khiến tôi mất nhiều thời gian để nhận ra sự khôn ngoan từ lời chứng của Phao-lô, “Bởi ân điển của Đức Chúa Trời, tôi là tôi.”
Một trong những điều khó khăn nhất đối với bất kỳ người giảng nào cũng phải học, đặc biệt là những người trẻ tuổi, đơn giản là chính bạn. Đừng đặt niềm đam mê hoặc sự hài hước hoặc bắt chước của người khác. Và đừng cởi bỏ tính cách của bạn vì một trong những anh hùng của bạn không chia sẻ cho bạn một cách chính xác. Hãy tiếp tục và học hỏi từ những điều tốt nhất. Nhưng hội thánh của bạn cần nghe chính bạn vào ngày Chủ Nhật, không phải là ấn tượng của người giảng mà bạn mong muốn. Hãy để cho con người của bạn liên tục được tinh lọc bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, và để sự thật về lời của Đức Chúa Trời tỏa sáng qua tính cách riêng của bạn. Rao giảng như một người sắp chết cho những người sắp chết. Và đừng quên trở thành người đàn ông của riêng bạn.
Tham khảo thêm tại:
https://vietnamesetheologicalreview.org/