Tín Hữu Hội Thánh

Nhận Định Mẫu Bàn Về Thuộc Viên Hội Thánh

9Marks News
09.25.2020

Ghi chú của biên tập viên: Sau đây là một tuyên bố từ những người trưởng lão tại Nhà thờ Baptist Del Ray ở Alexandria, VA. Gần đây, họ bắt đầu phát hành “Nghiên cứu về người chăn” để giúp hội thánh của họ có suy nghĩ tốt về các chủ đề Kinh thánh quan trọng ảnh hưởng đến sự sống của hội thánh họ. Tuyên bố đầu tiên này được tạo ra để giúp thiết lập một kỳ vọng về những gì nó có nghĩa khi thường xuyên tham dự các chương trình thờ phượng hàng tuần. Đây không phải là một tài liệu ràng buộc, mà là một nghiên cứu tìm cách giúp đỡ hội thánh tìm hiểu cách họ sống cùng với nhau.

Hình ảnh nói về đời sống của hội thánh trong thời Tân Ước là các tín hữu đến với nhau vào ngày đầu tiên trong tuần lễ để thờ phượng và phục vụ Chúa, và họ thường xuyên ngồi cùng nhau dự tiệc thánh để ghi nhớ về sự chết của Ngài đã thay thế cho họ (1 Cô-rinh-tô 11; 1 Cô-rinh-tô) 16: 2; Hê-bơ-rơ 10: 24-26). Phù hợp với hình ảnh đã được thiết lập đó, các tín hữu của hội thánh Báp-tít Del Ray (DRBC) tự nguyện cam kết thường xuyên tham dự các buổi nhóm thờ phượng Chúa tại nhà thờ, với trách nhiệm và đặc quyền được quy định cụ thể trong sự kết ước với hội thánh và theo Hiến pháp và quy định của hội thánh DRBC. Sự trung tín tham dự nhóm lại với hội thánh không đem lại sự cứu rỗi, cũng không phải là một biện pháp để đánh giá sự đời sống thuộc linh lớn lao có giá trị hơn những người khác. Tuy nhiên, nó phản ánh một cam kết nói đến sự lớn lên đối với Lời Chúa, ích lợi chung cho hội thánh và đời sống thuộc linh vững mạnh.

Chúng tôi hiểu cam kết này có nghĩa là các thành viên sẽ cố gắng hết sức để có mặt tham dự sự thờ phượng Chúa và phục vụ vào mỗi Chúa Nhật hơn là không. Chúng tôi cũng hiểu điều đó có nghĩa là các tín hữu trong hội thánh sẽ khuyến khích lẫn nhau trong đặc quyền này, và mỗi người đều có trách nhiệm trong việc cam kết của mình. Dĩ nhiên, chúng tôi nhận ra rằng một số tín hữu không thể hoàn thành những trách nhiệm này vì những lý do không thể tránh khỏi, chẳng hạn như ai đó phải vào quân sự vì bắt buộc, vào trường hoặc bị bệnh kéo dài. Tuy nhiên, ngoài những hoàn cảnh đó, chúng tôi hiểu rằng bất kỳ tín hữu nào bỏ qua việc nhóm lại thường xuyên trong các buổi nhóm và các buổi thông công cho thấy họ không quan tâm đến Kinh Thánh và các yêu cầu của tín hữu tại Hội thánh DRBC, bao gồm những kết ước với nhà thờ theo Mục 3.3.1 của Hiến pháp và nội quy.

Sự trung tín trong việc tham dự là để tôn vinh Đấng Christ và xây dựng hội thánh của Ngài. Những ai không nhóm lại là vì họ đang đi theo một hướng khác. Họ không làm sáng danh Chúa và làm ảnh hưởng đến Hội thánh của Ngài bằng nhiều cách và vì nhiều lý do. [2]

1. Những người trung tín trong sự nhóm lại xác nhận quyền năng của phúc âm và ủng hộ việc truyền giáo, trong khi những người không tham dự làm cho việc truyền giáo trở nên khó khăn hơn.

Chúa Jêsus Phán, “Bởi vì mọi người sẽ biết rằng các ngươi là các môn đồ của ta, nếu các ngươi có tình yêu thương với nhau” (Giăng 13:35). Chúa Giê Su cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các môn đồ của Ngài, “để cho thế gian có thể tin” rằng Đức Chúa Cha đã sai Con vào thế gian (Giăng 17:21). Để cả thế giới nhìn thấy tình yêu và sự hiệp nhất của chúng ta, chúng ta phải thường xuyên tập hợp lại với nhau. Tất cả những người xưng danh Chúa Giê-su – sẽ được xác nhận bởi một hội thánh địa phương bằng cách gọi họ là “tín hữu” – những người sẵn sàng chọn sống cuộc sống của họ không liên quan đến hội thánh cho thấy họ là những người hành nghề trộm danh tính của hội thánh. Họ đã lấy danh Chúa Giê-su, nhưng họ không trung thực xác định họ là một phần trong thân thể của Chúa, một phần thuộc về hội thánh địa phương. Sống một cuộc sống không có trách nhiệm, họ làm cho việc truyền giáo trở nên khó khăn hơn cho các tín hữu khác, bởi vì, thông thường, họ không sống như những Cơ đốc nhân.

2. Những người trung tín trong sự nhóm lại xác nhận Đấng Christ là trung tâm điểm của cuộc sống họ và cho những tín hữu mới, trong khi những người không nhóm lại sẽ gây cho người khác hoang mang.

Những tín đồ mới cần những mẫu mực tốt (Công vụ 18: 24-26; 1 Cô-rinh-tô 11: 1; Tít 2: 2-6). Khi giáo lý mà họ được dạy không đồng bộ với các mẫu mực họ nhìn thấy ở những người vắng mặt, sẽ gây sự hoang mang. Họ làm cho người mới tin Chúa là tin rằng người ta có thể là một “Cơ đốc nhân” và không cần phải có mối liên kết với thân thể của Đấng Christ. Những người không nhóm lại không chỉ là nhân chứng ngược (xem phần trước), họ là những người có mẫu mực ngược ngạo. Họ đã xem thường và không làm theo vô số các sự dạy dỗ trong Kinh Thánh và không nhìn thấy được hình ảnh của Đức Chúa Trời theo những cách căn bản nhất, mặc dù họ tự xưng là con cái thuộc Chúa.

3. Những người trung tính trong sự nhóm lại khuyến khích những người khác mà họ thường xuyên nhóm lại, trong khi những người không nhóm lại sẽ không khuyến khích được người khác.

Một lý do để nhóm lại thường xuyên là vì mục đích khuyến khích cá nhân. “Và chúng ta hãy xem xét làm thế nào để khuyên nhủ nhau để yêu thương và làm những công việc tốt, không nên xem thường việc gặp nhau, như là thói quen của một số người, nhưng khuyến khích lẫn nhau, vì ngày của Chúa đã gần rồi” (Hebrews 10: 24-25). Khi một hội thánh cho phép những người không phải là người tham gia nhóm lại thường xuyên là thành viên, họ đã làm tổn thương ý nghĩa về của tư cách của tín hữu và làm nản chí những người trung tín khác.

4. Những người trung tín trong sự nhóm lại sẽ an ủi người lãnh đạo của họ làm theo lẻ thật, còn những người không nhòm lại gây sự lo lắng cho họ.

Hê-bơ-rơ 13:17 nói, “Hãy vâng lời kẻ dắt dẫn anh em và chịu phục các người ấy, — bởi các người ấy tỉnh thức về linh hồn anh em, dường như phải khai trình” Trong ý của câu này, một mục sư trung tín hoặc một trưởng lão sẽ cảm thấy có trách nhiệm với đời sống tâm linh của mọi tín hữu trong đàn chiên của mình. Giống như một người cha lo lắng về con trai của mình, người con về nhà muộn vào ban đêm, một người chăn chiên tốt sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tất cả những con chiên của mình được đếm kỷ. Những người không tham nhóm họp sẽ làm cho nhiệm vụ này gần như không thể xảy ra.

5. Những người trung tín trong sự nhóm họp là bằng cớ để khích lệ, sửa chữa và khuyến khích các tín hữu của họ theo Lời Chúa, trong khi những người không phải là người thừng nhóm họp thì ngược lại.

Vì sự vắng mặt của họ, những người không phải là người thường nhóm họp không thể biết được khi nào hoặc làm thế nào các tin hữu khác trong trong hội thánh của họ gặp thử thách bởi tội lỗi hoặc đau khổ. Khi các tín hữu của hội thánh có mặt và nhóm lại, mặt khác, họ có thể nói lẻ thật trong tình yêu thương với nhau, giống như Chúa của họ đã khích lệ qua sứ đồ Phao-lô. “Thay vào đó, nói lẽ thật trong tình yêu thương, chúng ta sẽ lớn lên trong mọi phương diện trong Chúa bởi Ngài là đầu, trong Đấng Christ, trong Chúa cả thân thể Ngài, thuộc về nhau và được gắn bó với nhau bởi mọi mối liên kết mà nó được trang bị, khi mỗi phần là làm việc đúng cách, làm cho thân thể được lớn lên và tự gây đựng trong sự yêu thương” (Ê-phê-sô 4: 15-16).

6. Những người trung tín trong sự nhóm lại sẽ liên tục trưởng thành trong sự cứu rỗi của họ, trong khi những người không nhóm họp sẽ ngược lại.

“Giống như trẻ sơ sinh, cần sữa thiêng liêng của đạo lâu dài, mà bởi nó bạn có thể lớn lên trong sự cứu rỗi” (1 Peter 2: 2). Vì Đức Chúa Trời đã chỉ định những phương tiện cụ thể mà theo đó các tín hữu được trưởng thành trong đức tin của họ, bỏ qua những phương tiện đó sẽ ngăn cản sức khỏe tâm linh và tăng trưởng. Nghe Lời Đức Chúa Trời rao giảng, hát Lời của Đức Chúa Trời trong sự thờ phượng của Hội thánh, và phục vụ nhau trong một thân của Đấng Christ theo Lời của Đức Chúa Trời chỉ là một vài ví dụ về ân điển được ban cho chúng ta để được thánh hóa. Những điều này luôn giúp ích cho những tín hữu trung tín trong sự nhóm lại.

7. Những người trung tín trong sự nhóm lại sẽ được giúp đỡ để đứng vững trong đức tin, trong khi những người không nhóm lại sẽ gây nguy hiểm cho linh hồn của họ.

Trong khi đúng là chúng ta được cứu chỉ bởi ân sủng qua đức tin trong Đấng Christ, thì cũng đúng là Đức Chúa Trời sử dụng hội thánh địa phương để giúp chúng ta đứng vững trong việc bảo vệ đức tin của mình. Trong sách Hê-bơ-rơ, chúng ta thấy rằng một trong những cách chính mà Đức Chúa Trời bảo vệ chúng ta khỏi sự bội đạo là nhờ sự củng cố tâm linh của các tín hữu khác (Hê-bơ-rơ 3: 12-14; 10: 19-31, 12: 25-13: 17). Vì nó đã được làm rõ trong tất cả các điểm trước, chúng ta cần những tín đồ khác để giúp chúng ta chống lại tội lỗi và theo Chúa Giê-su. Điều này có nghĩa là khi bạn nhóm họp tại một hội thánh không có nghĩa là bạn sẽ được sự cứu rỗi, nhưng Đức Chúa Trời sử dụng điều đó để giúp bạn đứng vững trong đức tin và đi vào phần an nghĩ cuối cùng đã được đặt trước mặt chúng ta trong Đấng Christ (Hê-bơ-rơ 4: 6-16).

Những mối quan ngại này nặng nề đối với những người trưởng lão của Hội thánh DRBC, vì nó nên là trách nhiệm của toàn bộ hội thánh. Chúng ta được Thượng Đế kêu gọi yêu thương lẫn nhau và được Thánh Kinh ràng buộc để chăm sóc lẫn nhau bằng cách đảm bảo rằng chúng ta đang hoàn thành các cam kết của chúng ta với Chúa và với nhau (Ga-la-ti 6: 1-2; 1 Thessalonians 5:11; Hê-bơ-rơ 3: 12-13). Chúng ta làm điều này bởi vì, bởi ân điển của Đức Chúa Trời, chúng ta quan tâm sâu sắc đến danh của Chúa và ích lợi đối với linh hồn của nhau.

Vì tất cả những lý do này, chúng ta không thể đứng yên khi một tín hữu không thường xuyên đến nhà thờ (1 Phi-e-rơ 5: 1-3). Trong những trường hợp này, các trưởng lão sẽ dẫn dắt hội thánh trong việc đưa ra các yêu cầu về tình trạng của cá nhân và, nếu cần thiết, sẽ khuyến khích họ tôn trọng trách nhiệm của họ khi tham dự các buổi nhóm. Nếu tín hữu không đáp ứng các yêu cầu của trưởng lão hoặc không cung cấp cho chúng ta một lời giải thích đầy đủ về việc không tham gia nhóm họp, chúng ta sẽ tuân theo lệnh của Chúa Jêsus như được phản ánh trong các tài liệu điều chỉnh của DRBC và trình bày trường hợp của tín hữu cho hội thánh để loại bỏ tư cách là tín hữu như là một vấn đề kỷ luật của Hội thánh (Ma-thi-ơ 18: 15-18).

Đã ký,

Các trưởng lão của Hội thánh DRBC

*****

 [1] Ngôn ngữ của Hiến pháp DRBC và nội quy được thành lập dựa trên Kinh thánh được liệt kê ở trên và tạo cơ sở cho cách chúng ta là một Hội thánh thực hiện một cách có ý nghĩa. Cuối cùng, mục 3.3.1 nói rằng, “[i] n phù hợp với các nhiệm vụ được liệt kê trong kết ước các tín hữu, mỗi tín hữu sẽ được đặc quyền và dự kiến sẽ tham gia và đóng góp vào chức vụ và sự sống của Hội thánh. bằng cách thường xuyên tham dự các buổi nhóm họp trong Ngày của Chúa; bằng cách trung tín tham dự các nghi lễ của phép báp têm và Tiệc Thánh; cũng như việc thuận phục các kỷ luật và hướng dẫn của nội quy; và bằng cách tham dự và bỏ phiếu cho tất cả các vấn đề được gửi đến trong các cuộc bỏ phiếu của hội thánh tại các cuộc họp cho các tin hữu.” Xem Hiến pháp Giáo hội Baptist và Bylaws Del Ray, Mục 3.3.1 (Nhiệm vụ và Đặc quyền của Tin hữu) (11 tháng 8, 2013).

 [2] Nhiều tác giả và mục sư đã giải quyết nền tảng Kinh thánh nói về sự nguy hiểm của việc khi tín hữu không nhóm lại, trong đó có một số tài liệu rõ ràng và súc tích nhất cũng đã được các mục sư Mark Dever và Matt Schmucker cho xuất bản. Xem, ví dụ: Mark Dever. “Tìm hiểu về thuộc viên của Hội thánh dựa trên nền tảng Kinh Thánh ” trong 9 Dấu hiệu của một Hội thánh Sống Mạnh. (Wheaton, IL: Crossway, 2004), 147-66; Matt Schmucker, Tại sao các Hội thánh cần kỷ luật tín hữu khi họ không tham gia nhóm họp thường xuyên? (9Marks, 2010).

Tham khảo thêm tại:
https://vietnamesetheologicalreview.org/