Tín Hữu Hội Thánh

Phê Bình Thần Học Của Hội Thánh Có Nhiều Chi Nhánh: Chính Xác “Hội Thánh” Là Gì?

9Marks News
09.25.2020

Theo bạn, những yếu tố cần thiết nào phải có cho một nhóm tín hữu để trở thành một hội thánh địa phương? Tôi cho rằng bạn không nghĩ rằng ba tín hữu chơi trò chơi ném một chiếc dĩa nhựa trong công viên hội thánh sẽ tạo thành một nhà thờ địa phương. Vì vậy, những gì cần có để hình thành một hội thánh?

Điều gì sẽ xảy ra nếu ba người bạn rời khỏi công viên, đi đến quán ăn địa phương và cầu nguyện trước bữa ăn của họ? Nơi đó có phải là nhà thờ không? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ lấy Kinh Thánh ra và khích lệ nhau? Đồng ý gặp gỡ hàng tuần? rồi dùng chung một tiệc thánh? Thực hiện một số kết ước? đăng ký với các viên chức thành phố địa phương để chấp nhận họ là một nhà thờ với các giấy tờ pháp lý? Ngưng những cuộc họp trong một quán ăn và tìm một tòa nhà có gác chuông? Điểm chính giữa “ba người bạn Cơ-Đốc-Giáo gặp nhau hằng tuần và cũng là “ba Cơ Đốc Nhân cùng nhau tạo thành một Hội Thánh” là gì?

Tóm lại, điều gì hình thành một hội thánh địa phương như một nhà thờ? Đây là một câu hỏi được nêu ra bởi hiện tượng nhà thờ có nhiều địa điểm nhánh. Đây là lập luận rõ ràng và đơn giản nhất chống lại các nhà thờ có nhiều địa điểm nhánh khác nhau, tôi nghĩ, đây là lập luận ngữ về nghĩa của từ “Ekklesia” có nghĩa là nhóm lại, cho nên được đề cập, và vì vậy một nhóm người là một nhà thờ. Nhưng hoạt động đằng sau lập luận ngữ này là câu hỏi thần học hơi phức tạp hơn về những gì có thể thành một hội thánh địa phương như một nhà thờ.

Mặc dù trường hợp ngoại lệ có thể tồn tại, các nhà thờ với nhiều địa điểm nhánh thường không đề cập đến các trang web hoặc trường của họ là “nhà thờ”. Ví dụ, Bethlehem Baptist Church ở Minnesota, một nơi hầu việc Chúa mà tôi rất biết ơn, đề cập đến ba “cơ sở” của mình như là một nhà thờ. Cơ sở Campus A họ không gọi đó là nhà thờ. Campus B không phải là một nhà thờ. Campus C cũng không phải là một nhà thờ. Nhưng cả A, B và C đứng cùng nhau, họ nói, tạo thành một nhà thờ.

Một lần nữa, điều này đặt ra câu hỏi, điểm bắt đầu giữa một khuôn viên (hoặc địa điểm) và một nhà thờ là gì? Tại sao người ta nói rằng nhóm các tín hữu tụ tập tại một khuôn viên không phải là một nhà thờ, trong khi tập hợp các cơ sở là một nhà thờ? Xét cho cùng, tất cả những người đó tập hợp lại tại một khuôn viên nào đó dường như đang làm những thứ nhà thờ đang làm gọi là nhà thờ, như ca hát và dự tiệc thánh chung và nghe Lời Chúa. Tại sao họ không được gọi là “nhà thờ”?

Trong phần tiếp theo, trước tiên chúng ta sẽ xem xét câu trả lời nhiều trang cho những câu hỏi này. Tiếp theo, chúng ta sẽ xem xét trường hợp mà Kinh thánh định nghĩa mà nhiều trang web của nhiều hội thánh nói về nó đang được nhiều người ủng hộ. Sau đó, tôi sẽ trả lời một ý khác nữa để trả lời cho câu hỏi về những gì hình thành một nhà thờ địa phương, theo sau là một từ ngắn gọn liên quan đến những người không nhóm lại. Cuối cùng, tôi sẽ rút ra bốn kết luận về các nhà thờ có nhiều địa điểm nhánh.

Qua điều nầy, tôi hy vọng người đọc sẽ tin tưởng rằng, mặc dù tôi có thể đưa ra những thách thức này trong lãnh vực tổ chức của nhà thờ, tôi ca ngợi Thiên Chúa vì phúc âm tốt đẹp mà nhiều nhà thờ với nhiều địa điểm khác nhau đã phục vụ cho vương quốc của Chúa Cứu thế Giê-su. Trong thực tế, tôi thường bị xấu hổ bởi sự nhiệt tình của con dân Chúa cho công việc của họ làm, và hy vọng họ sẽ dành một số nhiệt huyết đó vào việc nhắc nhở tôi khi cần phải làm.

ĐỊNH NGHĨA CỦA SỰ NHÓM LẠI VỚI NHIỀU ĐỊA ĐIỂM

Những người ủng hộ nhiều địa điểm và các nơi nhóm họp nói gì về sự hình thành “một nhà thờ”? Theo như tôi có thể nói, nó có vẻ giống như một cấu trúc chung của tập thể. Trong cuốn sách nói về cuộc Cách mạng của nhiều nhà thờ, các tác giả viết,

Một nhà thờ nhiều địa điểm nhánh là một buổi nhóm họp ở nhiều địa điểm khác nhau — các phòng khác nhau trong cùng một khuôn viên, các địa điểm khác nhau trong cùng một khu vực, hoặc trong một số trường hợp, các thành phố, tiểu bang hoặc quốc gia khác nhau. Một nhà thờ nhiều địa điểm chia sẻ một tầm nhìn chung, ngân sách, lãnh đạo, và hội đồng quản trị (Zondervan, 2006, trang 18).

Nếu tôi hiểu rõ lập luận này, điều đó có nghĩa là một nhóm tín hữu có thể nhóm họp “từ chổ không phải là nhà thờ” nay trở thành “nhà thờ” nếu như họ có cùng khải tượng, ngân sách và lãnh đạo chung. Không nghi ngờ gì, nhiều tác giả sẽ nói rằng cũng cần các yếu tố khác rất cần thiết để trở thành một hội thánh, giống như việc rao giảng Lời Chúa và việc thực hành các nghi lễ. Nhưng ngoài Lời Chúa và các nghi lễ, một việc khác nữa là, người ta cần một lãnh đạo, ngân sách và cấu trúc tổ chức nói chung. Đó là ý nghĩa cần thiết khi nói rằng những người nhóm họp tại bất kỳ địa điểm nào để rao giảng Lời Chúa và thực hiện các nghi lễ không phải là một nhà thờ và tất cả các địa điểm cùng nhau hợp lại sẽ tạo thành “một hội thánh.”

Trang web của Nhà thờ Baptist Bethlehem ở Minneapolis, Minnesota, nói gần như giống nhau.

Chúng tôi là một nhà thờ với nhiều địa điểm nhánh. Là một phần của chiến lược cùng nhau dự phần vào công việc Chúa, chúng tôi hướng đến việc nhân rộng các cơ sở. Do đó, từ khuôn viên Downtown Minneapolis của chúng tôi được thành lập vào năm 1871, chúng tôi đã khai trương cơ sở phía Bắc vào năm 2002 và một khu vực phía Nam vào năm 2006.

Không giống như các nhà thờ mới mở, các cơ sở đều là một phần của Bethlehem với một khải tượng duy nhất, một chiến lược duy nhất, một nền tảng thần học duy nhất, một trưởng lão duy nhất, một hiến pháp duy nhất, một ban truyền giáo duy nhất và một ngân sách duy nhất.

Chú ý, đây không phải là “những nhà thờ mới mở”, nghĩa là, không phải là những hội thánh mới. Đây là những địa điểm hoặc cơ sở mới. Mở ra nhiều cơ sở nhánh, Mục sư John Piper viết trong blog của mình,

Tôi tin rằng bản chất của nhà thờ mang tính cộng đồng theo Kinh thánh và sự hiệp nhất của nó phụ thuộc vào sự hiệp một của các trưởng lão trong hội thánh, một sự thống nhất của việc giảng dạy, và một sự thống nhất về ý tưởng trong chức vụ. Và sau đó, trong nhà thờ, sự hiệp nhất phải là mối quan hệ rất quan trọng giữa hội chúng, làm theo kinh thánh trong đời sống thực tại và những kết nối “khác” mà Kinh Thánh dạy.

Bây giờ, Piper sử dụng cụm từ “cộng đồng nhà thờ thánh và hiệp một.” Tôi hy vọng tôi không bất công khi cho rằng ý ông là gì, đây là những thứ đem lại các công việc và cơ sở khác nhau của Bethlehem là “một nhà thờ,” sự thống nhất của các nhà lãnh đạo, giảng dạy và ý tưởng. Ông cũng đề cập đến “các mối quan hệ khác nhau,” nhưng thật khó để xem cách áp dụng các mối quan hệ đó, ít nhất về nguyên tắc, đó là những cụm gắn kết riêng biệt – một hoặc nhiều cụm tại một khuôn viên, nhiều cụm khác nhau tại các cơ sở khác, và v.v. Xét cho cùng, ông ấy đang nói về các mối quan hệ đang mang lại sự sống, điều đó có nghĩa là họ là những mối quan hệ của những người gắn kết với nhau và được biết đến nhau.

Một chút không rõ ràng đối với tôi về nhiều địa điểm của một nhà thờ đó là vai trò của những người nhóm lại hoặc gặp gở nhau hình thành một nhà thờ đó là gì? Một mặt, có vẻ như những người ủng hộ nhà thờ nhiều địa điểm nhóm có thể nói, “Tất nhiên một Cơ đốc nhân phải nhóm lại với các tín hữu khác. Thánh Kinh trong (Hê-bơ-rơ 10:25) có dạy điều đó. Và chúng ta sẽ nói rằng một Cơ đốc nhân phải nhóm lại tại một địa điểm nào đó với những tín đồ khác. Nếu hoàn toàn không có ai nhóm họp lại ở bất cứ nơi đâu, thì chúng ta không thể có một nhà thờ.”

Mặt khác, nói đúng ra, họ dường như hiểu sự nhóm lại khác với định nghĩa của một nhà thờ. Khuôn viên A và khuôn viên B không tập hợp lại với nhau, giản dị và đơn giản. Nhưng họ vẫn là một “nhà thờ.” Trong thực tế, nhiều người các địa điểm khác nhau đều nhóm họp, ít nhất là riêng biệt. Nhưng trong định nghĩa, tôi nghĩ chúng ta phải nói rằng họ đã lấy ý nghĩa “nhóm họp” ra khỏi từ ekklesia. Tốt nhất, có một sự căng thẳng ở đây, đó là lý do tại sao tôi nói tôi không thấy có sự rõ ràng ở đây. Họ có thể nói rằng các tín hữu phải nhóm họp lại với nhau ở đâu đó để có một nhà thờ ít ra tồn tại, nhưng sau đó họ gọi “nhà thờ” là một cái gì đó mà, nói đúng, không phải là chổ nhóm họp.

Nếu những gì tôi nói là chính xác, thì định nghĩa về nhiều địa điểm của từ ekklesia không còn có nghĩa là “hội họp” hay “nhóm họp” vì được “lãnh đạo,” “triết lý về mục vụ,” hay “cấu trúc của một tổ chức”; hoặc có thể là “các tín hữu bị ràng buộc với nhau bởi một cơ cấu lãnh đạo chung và triết lý trong chức vụ, mặc dù không nhất thiết phải tập trung.”

TRƯỜNG HỢP CÓ NHIỀU ĐỊA ĐIỂM THEO TINH THẦN THÁNH KINH

Hãy quay sang thảo luận Kinh Thánh một chút. Trong các giải thích Kinh Thánh của họ về quan niệm nhiều chi nhánh của một “nhà thờ,” những người ủng hộ nói chung sẽ đề cập đến các ý tưởng về một “hội thánh” được tìm thấy trong Tân ước. Ví dụ, Mark Driscoll và Gerry Breshears, đề cập đến các nhà thờ trong thời Tân Ước, viết, “sự đa dạng của các địa điểm cho thấy rằng nhà thờ ban đầu khá linh hoạt, gặp gỡ và thờ phượng Chúa trong những tình huống đặc biệt để đáp ứng nhu cầu và cơ hội của thời đại của họ ”(Nhà thờ Vintage, Crossway, 2008, 244). Driscoll và Breshears chỉ đến “mạng lưới các nhà thờ rải rác khắp một thành phố cụ thể (ví dụ: Cô-rinh-tô, Ga-la-ti, Tê-sa-lô-ni-ca và Phi-líp-pin)”.

Vấn đề với lập luận này là, Phao-lô không viết đề cập đến “mạng lưới nhà thờ”. Ông viết cho “nhà thờ” (số ít) ở thành phố Cô-rinh-tô và “nhà thờ” (số nhiều) trong vùng Ga-la-ti. Tôi không chắc tại sao những thứ này lại được gộp lại với nhau. Driscoll và Breshears cũng đề cập đến “các nhà thờ trong các khu vực của ‘Pontus, Galatia, Cappadocia, Asia, và Bithynia’” (1 Phi-e-rơ 1: 1), chúng mô tả như “các mạng lưới liên kết của các hội thánh.” Tất nhiên, dù bằng cách nào, tôi không nhìn thấy một “nhà thờ” nào ở đây đề cập đến nhiều chi nhánh bao gồm nhiều “cơ sở”, “mục vụ” hoặc “các địa điểm” ở bất kỳ nơi nào trong bản văn này.

Sự biện minh về sự xưng công bình mà kinh thánh đề cập hấp dẫn hơn được đưa ra bởi những người ủng hộ một hội thánh có nhiều chi nhánh xuất phát từ sự tham chiếu đến các hội thánh tại nhà ở thành Rô-ma và tại Cô-lô-se. Cho nên Phao-lô viết sách Rô-ma cho “tất cả những người ở Rô-ma được Đức Chúa Trời yêu mến” (1: 7), mà qua đó ông nói đến một hội thánh hay một mạng lưới của hội thánh gồm những người tin Chúa. Sau đó, khi kết thúc lá thư, ông nói với độc giả của mình để chào Prisca và Aquila và “nhà thờ trong nhà của họ” (16: 5), có thể gợi ý rằng, nếu có một “nhà thờ” ở Rome mà ông viết, một “nhà thờ” bao gồm nhiều “nhà thờ tại nhà.” Điều tương tự cũng xuất hiện trong bức thư ông gởi cho “các thánh đồ và anh em trung tín trong Đấng Christ ở Cô-lô-se” (1: 2). Sau này, Phao-lô đề cập đến một hội thánh nhà riêng (4:15), lần lượt có vẻ là một hội thánh tại nhà thuộc nhà thờ khác gặp nhau trong nhà của Philemon, vì chúng ta biết rằng Phi-lê-môn cũng sống ở Cô-lô-se (Phil. 1: 2).

Ý tưởng cơ bản ở đây – như lập luận – là nhà thờ tại nhà có thể được gọi là “nhà thờ”, trong khi tất cả những nhánh của nhà thờ đó cũng có thể được gọi là “nhà thờ,” giống như một nhánh riêng lẻ của ngân hàng CitiBank và lập luận này có thể chấp nhận nếu thuật ngữ “nhà thờ” thực sự được hiểu như vậy, hoặc nếu bản chất thiết yếu của “nhà thờ” được cho phép bằng cách nào đó, hoặc nếu Kinh Thánh đề cập rõ ràng theo cách này.

Có một chút kỳ lạ đối với tôi rằng những người ủng hộ nhà thờ nhiều chi nhánh sẽ đưa ra lý lẽ này từ Rô-ma 16: 5 và Cô-lô-se 4:15 vì họ không thực sự đề cập đến các địa điểm hoặc các nơi khác nhau của họ là “nhà thờ,” hai câu KT này, một cách rõ ràng, đề cập đến các nhà thờ tại nhà như là một “nhà thờ.” Nhiều người không “uốn” từ ngữ theo cách họ nói trong Kinh thánh. Nếu hội thánh tại La Mã gặp gỡ trong nhà của Prisca và Aquila là một “nhà thờ,” như Phao-lô nói, và nếu hội thánh nhà này là một phần của “hội thánh” lớn hơn ở Rô-ma, tại sao không gọi cho mỗi nơi hoặc chổ nhóm đó là một nhà thờ? Hơn nữa, những gì giải thích theo phương diện thần học có thể được đưa ra để hiểu một nhà thờ tại nhà cũng là một nhà thờ và nhà thờ tọa lạc ở một thành phố cũng là một nhà thờ bao gồm nhiều nhà thờ? Sự khác biệt giữa hai tiêu chí này là gì? Nếu một nhà thờ tại nhà thực sự là một nhà thờ, tại sao họ cần phải nhóm lại với một nhà thờ lớn trong thành phố? Tóm lại, có rất nhiều giải thích mà những người ủng hộ nhà thờ đa địa điểm cần phải làm gì nếu họ sẽ sử dụng hai đoạn văn này như minh họa về quan điểm của họ.

Tuy nhiên, khó khăn lớn hơn cho cách lập luận này là không có nơi nào Phao-lô đề cập đến Hội thánh (số ít) của Rô-ma hay Cô-lô-se, cũng như ông không nhắc đến những “nhà thờ” ở Giê-ru-sa-lem. Thậm chí nếu có lý do để nghĩ rằng Phao-lô đang viết cho một nhà thờ ở Rô-ma hay Cô-lô-se, như một số nhà bình luận tranh luận, hoàn toàn không có lý do gì để nghĩ rằng các nhà thờ trong nhà cũng thuộc về (hoặc hình thành) nhà thờ của thành phố. Có lẽ có một nhà thờ lớn ở Rô-ma mà Phao-lô đang viết, và có lẽ Prisca và Aquila tình cờ có một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ai biết! Vấn đề là, Kinh thánh không nói với bất kỳ điều này. Kinh thánh chỉ nói về “những người ở Rô-ma được Thiên Chúa yêu thương” trong chương 1 và “nhà thờ tại nhà của họ” trong chương 16. Mọi thứ khác, chúng ta có thể nói, chúng ta tự nghĩ ra.

Một ý khác nữa mà những người ủng hộ nhiều chi nhánh mượn Kinh thánh để bảo vệ ý kiến của mình đó là sách Công vụ của Hội thánh tại Giê-ru-sa-lem. Ít nhất hai lập luận được nêu lên ở đây. Thứ nhất, một số người sẽ nói rằng nhà thờ ở Giê-ru-sa-lem đã gặp nhau trong nhiều nhà riêng khác nhau tùy theo số lượng. Họ không thể gặp nhau tất cả tại một chổ. Vấn đề với điểm này, tất nhiên, là sách Công-vụ nói rằng hội thánh Giê-ru-sa-lem đã nhóm họp lại với nhau — cả ngàn người trong số họ (xem Công-vụ 2:44; 5:12; 6: 1-2).

Thứ hai, những người ủng hộ nhiều chi nhánh của một nhà thờ sẽ nói rằng nhà thờ ở Giê-ru-sa-lem vẫn được coi là “một nhà thờ” ngay cả giữa các cuộc nhóm họp khác nhau của nó trong những ngôi nhà khác nhau. Hai câu này thường được trích dẫn theo những ý tưởng này đến từ sách Công-vụ:

• “Ngày nào cũng vậy, cứ chăm chỉ đến đền thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng bữa chung với nhau cách vui vẻ thật thà” (Công Vụ Các Sứ Đồ 2:46).

• “Nhưng Sau-lơ làm tàn hại Hội thánh: Sấn vào các nhà, dùng sức mạnh bắt đàn ông đàn bà mà bỏ tù” (Cv 8: 3)

Tôi thú nhận vì có chút ngạc nhiên bởi lập luận này. Trước khi công nghệ phát triển với sự kết nối nhà thờ với nhiều địa điểm khác nhau, không có ai, cho đến nay như tôi biết, đọc những câu này theo cách này. Cách tự nhiên nhất để đọc chúng, tôi tin, là nói rằng nhà thờ ở Giê-ru-sa-lem vẫn là “nhà thờ” ngay cả khi nó trải ra từ nhà này sang nhà khác. Trong cùng một cách, tôi sẽ nói một “đội bóng” bóng rổ vẫn là một “đội” ngay cả khi các thành viên của nó đang nghỉ đêm tại các phòng khách sạn hoặc thành phố khác nhau. Và họ là một đội bóng ở vị trí đầu tiên, tất nhiên, bởi vì họ liên tục đến với nhau và làm những thứ tạo thành họ như một đội bóng rổ.

Tương tự như vậy, trong Công-vụ 2, Hội thánh nhóm họp với nhau trong đền thờ và điều đó hình thành nên một nhà thờ, và rồi họ trở về để bẻ bánh và chia sẻ với nhau trong các nhóm nhỏ hơn. Họ được thành lập như một nhà thờ không phải bởi những gì họ làm khi họ trở về, mà bởi những gì họ làm khi họ nhóm họp lại với nhau. Rồi trong Công vụ 8, chúng ta đọc rằng Phao-lô đi từ nhà này sang nhà khác để bức hại các thành viên của hội thánh tại Giê-ru-sa-lem. Nó sẽ giống như nói, “Huấn luyện viên đã đi từ phòng này sang phòng khác, cảnh báo với đội bóng rằng trận đấu bóng rổ đã bị trì hoãn.”

Có một ý tưởng quan trọng ở đây đáng để nhận ra. Từ “nhà thờ” trong Tân Ước, đặc biệt là trong sách Công-vụ, bắt đầu được sử dụng để xác định các tín hữu của một hội thánh, ngay cả khi họ không tập hợp lại với nhau và làm những công việc của nhà thờ. Cho nên khi Phao-lô “đến tại Caesarea, ông đã vào và chào đón hội thánh” (Công vụ 18:22). Điều đó có nghĩa là Phao-lô vừa mới đến vào sáng chủ nhật và có thể bước vào chổ nhóm của họ và chào hỏi họ? Hay còn có nghĩa là ông đi đến từng người và chào đón một số thành viên của hội thánh? Tôi giả định như vậy. Ví dụ về Công vụ 8 thậm chí còn rõ ràng hơn.

Hầu hết chúng ta ngày nay dùng từ “nhà thờ” theo cùng một cách, như khi chúng ta nói về việc cầu nguyện cho “hội thánh” của chúng ta suốt tuần. Chúng ta có thể không được nhóm họp ở nhà thờ vào ngày thứ Ba, nhưng chúng ta vẫn sẽ nói đến hội thánh như thường vào ngày thứ Ba vì lúc này chúng ta đang xác định hội thánh với các tín hữu của hội thánh. Nhưng bạn có thể là một thành viên của một nhà thờ vào ngày thứ Ba hay không, và vì vậy hãy trở thành một phần của “nhà thờ”, ngay cả khi bạn không bao giờ nhóm họp với nhà thờ vào Chủ Nhật?

Vâng, ở Hoa Kỳ trong vài thập kỷ qua, có, và trong giáo hội của tôi, chắc chắn. Như trong Kinh thánh? Điều này đưa chúng ta trở lại với câu hỏi về những gì hình thành nhà thờ địa phương như một nhà thờ. Khi nào bạn vượt qua được điểm bùng phát này từ một nhóm các tín hữu đến một nhà thờ?

NHỮNG GÌ SẼ HÌNH THÀNH NHÀ THỜ NHƯ LÀ MỘT HỘI THÁNH?

Những gì chúng ta sẽ nói tạo thành một nhà thờ địa phương trên trái đất? Câu trả lời mà Kinh Thánh đưa ra, tôi nghĩ, đơn giản và dễ hiểu: một hội thánh địa phương được thành lập bởi một nhóm các tín hữu nhóm họp lại với quyền năng của Đấng Christ để thực thi sức mạnh của các công việc mở ra hoặc ràng buộc lại. Có ba điều, sau đó, là cần thiết cho một nhà thờ để trở thành một nhà thờ: bạn cần những Cơ đốc nhân, một sự nhóm họp mang thẩm quyền của Đấng Christ, và thực hiện quyền đó.

Tư cách thành viên trong một hội thánh địa phương không làm cho bạn trở nên Cơ đốc nhân. Nhưng bởi Đức tin và sự ăn năn. Tuy nhiên, Chúa Giê-su đã làm cho chúng ta trở thành tín hữu, chúng ta không nên giả định rằng Ngài cho các tín hữu cá nhân cùng một thẩm quyền mà Ngài đã trao cho chúng ta một cách công bằng. Trong Ma-thi-ơ 16 và 18, trên thực tế, chúng ta thấy rằng Ngài ban cho các môn đồ (các sứ đồ trong chương 16; nhà thờ địa phương trong chương 18) quyền năng của vương quốc Ngài. Đây không phải là một thẩm quyền được cấp cho các tín hữu cá nhân hoặc thậm chí cho các trưởng lão nhà thờ. Nó được trao cho toàn thể nhà thờ.

Tôi sẽ không dành thời gian ở đây để giải quyết và bảo vệ cách tôi giải thích cụm từ “chìa khóa của vương quốc nước thiên đàng” vì “sự ràng buộc và mở ra” (xem lý luận Kinh Thánh và thần học của tôi trong phần nửa đầu chương 4 của hội thánh và tình yêu của Thiên Chúa). Nhưng Michael Horton cung cấp một định nghĩa gọn gàng về sức mạnh của chìa khóa, tôi nghĩ, khi ông viết: “Qua việc rao giảng, làm lễ báp-têm và tin nhận Chúa (hoặc từ chối) qua lễ tiệc thánh, các chìa khóa của vương quốc Ngài được thực hiện” (Con người và Địa điểm, WJK, 2008, trang 243). Tương tự như vậy, tôi sẽ nói rằng nhà thờ trên trái đất có sức mạnh của chìa khóa để rao giảng Tin Lành qua sự ràng buộc và đưa mọi người đến với Phúc âm đó, qua đời sống đức tin của họ (nếu không bởi đức tin sẽ dẫn đến việc từ chối tin nhận Chúa hoặc theo các quy định của nhà thờ).

Vì vậy, Chúa Giêsu cho phép mọi tin hữu trên trái đất đại diện cho Chúa và quyền lực trong vương quốc của Ngài. Nhưng Ngài cho phép các nhà thờ địa phương hoặc thể chế công khai khẳng định hoặc phủ nhận ai sẽ được coi là công dân của vương quốc Ngài. Hội thánh địa phương được phép xác nhận hoặc từ chối công khai này qua công việc của lễ phép báp têm và Tiệc Thánh của Chúa. Theo nghĩa đó, nhà thờ địa phương giống như thư ký báo chí Nhà Trắng, người được chính thức cho phép khai báo những gì tổng thống đã làm hoặc không nói, trong khi công dân bình thường không được ủy quyền như vậy.

Điều thú vị hơn nữa, là cách Kinh Thánh đề cập đến các chìa khóa và việc sử dụng chúng thông qua các giáo lễ trong bối cảnh các cuộc nhóm họp, và các cuộc nhóm họp được xác định cụ thể với Chúa Giêsu. Hãy xem xét các ví dụ sau.

Giê-su:

17 Nếu người không chịu nghe các người đó, thì hãy cáo cùng Hội thánh, lại nếu người không chịu nghe Hội thánh, thì hãy coi người như kẻ ngoại và kẻ thâu thuế vậy. 18 Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ điều gì mà các ngươi buộc ở dưới đất thì cũng sẽ buộc ở trên trời, và điều gì mà các ngươi mở ở dưới đất thì cũng sẽ mở ở trên trời. 19 Quả thật, ta lại nói cùng các ngươi, nếu hai người trong các ngươi thuận nhau ở dưới đất mà cầu xin không cứ việc chi, thì Cha ta ở trên trời sẽ cho họ. 20 Vì nơi nào có hai ba người nhân danh ta nhóm nhau lại, thì ta ở giữa họ. (Ma-thi-ơ 18: 17-20)

Phao-lô:

 4 nên tôi đã dường như có mặt ở đó, nhân danh Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta, tuyên án kẻ phạm tội đó 5 rằng, một người như thế phải phó cho quỉ Sa-tan, để hủy hoại phần xác thịt, hầu cho linh hồn được cứu trong ngày Đức Chúa Jêsus. (I Cô-rinh-tô 5:4-5)

18 Trước hết, tôi nghe rằng khi anh em có sự nhóm họp hội thánh, thì sanh ra sự phân rẽ; tôi cũng hơi tin điều đó. 19 Vì chắc trong vòng anh em phải có bè đảng, hầu cho được nhận biết trong anh em những kẻ nào thật là trung thành. (I Cô-rinh-tô 11: 18-19)

Lưu ý, trước tiên, những tín hữu này đang nhóm họp dưới danh nghĩa (bởi quyền năng) của Đấng Christ. Trong Matthew 18, họ sẽ sử dụng quyền hạn đó để loại trừ một cá nhân. Điều này cũng đúng trong 1 Cô-rinh-tô 5. Sau đó, trong 1 Cô-rinh-tô 11, họ dự Tiệc Thánh của Chúa bởi vì họ có cùng thẩm quyền đó. Thật vậy, để ăn một cách không xứng đáng là “mắc tội thân thể và huyết của Chúa” (1 Cô. 11:27), bởi vì họ đang làm những gì họ đang làm đại diện cho Chúa và trong quyền hạn của Ngài.

Thứ hai, các Cơ-Đốc Nhân hình thành “nhà thờ” như vậy chúng ta là một hội thánh dù là cùng nhau hay tách rời nhau, giống như một đội, dù đội đó có chung hay rời nhau. Đây là vấn đề nhận dạng, như chúng tôi đã nói trước đó. Nhưng Phao-lô cũng có thể dùng chữ “nhà thờ” một cách chính xác hơn và thậm chí về mặt thể chế, như ông làm trong 1 Cô-rinh-tô 11. Ông nói về việc nhóm họp “như một nhà thờ” theo cách mà chúng ta không phải là “Hội thánh”. “Một nhà thờ,” rõ ràng, khi chúng ta không tập trung. Nói cách khác, nhóm họp chính thức này có một sự tồn tại và một thẩm quyền mà không ai trong chúng ta có một cách riêng biệt. Giống như Phao-lô đang nói, “Khi bạn nhóm họp lại với nhau như một đội, chơi tốt.” ông ấy không còn chỉ nói về mặt nhận dạng; ông ấy đang nói về mặt kỹ thuật về những gì hình thành một nhóm, hoặc một nhà thờ. Đó là toàn bộ sự nhóm họp hình thành nhà thờ. Bạn không thể là một nhà thờ nếu bạn không nhóm họp và sự nhóm họp đó biểu lộ quyền năng của Chúa để thực hiện sức mạnh của chìa khóa của nước thiên đàng mà Ngài trao cho.

Tác giả về truyền giáo và hội chúng dễ phản ứng chống lại thể chế trong nhà thờ. Tuy nhiên, phê phán của họ về nhà thờ như một nơi, một sự kiện, hoặc một tập hợp các hoạt động không thấy được ý nghĩa của sự khác biệt giữa một nhà thờ địa phương và một nhóm các tín hữu nhóm lại tại công viên. Họ bỏ lỡ một thực tế rằng Chúa Giê-su đã thành lập một tổ chức trần thế với thẩm quyền chính thức để tuyên bố ai thuộc và không thuộc về Ngài, và các thành viên của tổ chức này không có quyền sử dụng thẻ tín dụng của công ty bất cứ khi nào và khi nào họ muốn. Khi nào các thành viên có thể sử dụng nó? Họ có thể sử dụng nó bất cứ khi nào họ nhóm họp chính thức với nhau trong danh Chúa và trong Thánh Linh của Đấng Christ qua Lời hằng sống và Lễ nghi (xem Công-vụ 4:31, 6: 2, 14:27; 15:30; 20: 7). Đây là điều cả Chúa Jêsus và Phao-lô đều nói.

KHÔNG CHỈ CÓ GIÁO HỘI MÀ THÔI

Không chỉ các nhà giáo hội mà trước đây đã nhìn thấy sự cần thiết của việc nhóm họp tại một nhà thờ để trở thành một nhà thờ. Bài báo thứ mười chín của Anh giáo 39 Các bài đọc, “Hội thánh hữu hình của Đấng Christ là một hội thánh của những người trung tín, trong đó Lời Chúa được rao giảng, và các lễ nghi được thực thi theo sự dạy dỗ của Đấng Christ. Điều 7 của Lời thú tội trong bài cầu nguyện Lutheran Augsburg tương tự đọc, “Giáo hội là hội thánh của các thánh đồ, trong đó Tin Lành được dạy đúng và các nghi lễ được thực hiện một cách đúng đắn.”

Các phần của lập luận nầy được thực hiện ở đây, nói cách khác, là hội chúng. Nhưng cái nhìn tổng thể về những gì tôi nói là không. Đó là lý do tại sao nhà thờ nhiều địa điểm cung cấp cho chúng tôi một điều gì đó tương đối độc đáo trong lịch sử của nhà thờ. Có, có thể có những hoàn cảnh cá biệt ở đây hoặc ở đó khi một nhóm người quyết định gọi nhiều địa điểm nhóm họp là một nhà thờ. Nhưng cho dù chúng ta đang nói về các cấu trúc trong thời kỳ đầu và thời trung cổ Episcopalian, các cấu trúc cải cách Giám-lý, Anh-giáo, và Trưởng lão, và chắc chắn là các cấu trúc các nhà thờ tự do (Free-church) cũng có mô hình như vậy, giống như khi mọi người đều cho là các cuộc nhóm họp khác nhau giống như các nhà thờ khác nhau, không nói đến địa điểm hay mục vụ khác nhau.

SỰ KHÁC NHAU GIỮA NHIỀU CHI NHÁNH VÀ NHIỀU BUỔI NHÓM CỦA MỘT NHÀ THỜ

Chúng ta sẽ làm gì cho nhà thờ có nhiều địa điểm nhánh? Tôi thấy bốn bài học.

1. Không phải một nhà thờ, nhưng nhiều nhà thờ. Thứ nhất, nhà thờ nhiều địa điểm không bao giờ tập hợp tất cả lại với nhau đơn giản vì không phải là một nhà thờ, việc nhóm họp lại với nhau là một yếu tố hình thành một nhà thờ. Thay vào đó, đó là một tổ chức của một số nhà thờ – như nhà thờ đông vì có nhiều cơ sở và địa điểm. Và trong trường hợp chưa rõ ràng, tôi cảm ơn Chúa vì công việc của mỗi một trong những hội thánh đều khác nhau, cũng như sự hợp tác của tôi trong việc hầu việc Chúa với tất cả các nơi!

Bây giờ, một số nhà thờ với nhiều nhánh cũng nhóm chung với nhau ba hoặc bốn lần trong một năm. Chúng ta làm như vậy để làm gì? Vâng, nếu trong các buổi nhóm họp riêng biệt hàng tuần của họ, mỗi buổi nhóm họp riêng biệt đều thấy được vai trò quan trọng thông qua việc giảng dạy và thực hiện các ghi lễ, từ đó ràng buộc mọi người với nhau hoặc có thể mất vài người, thì những buổi nhóm họp riêng biệt đó chính là nhà thờ của họ. Nếu đó đúng là như vậy, thì việc tập trung nhóm lại mỗi quý của tất cả những nhà thờ nhánh đó để làm gì … Tôi không biết …có thể có một thứ gì khác hơn nữa – có lẽ là một sự tập hợp các hội thánh của một hội thánh, những người đó có thể được cho là chiếm đoạt sức mạnh của các nhóm nhỏ khi họ tập trung lại để phục vụ họ lớn hơn.

Mặt khác, nếu những buổi nhóm họp hàng tuần riêng biệt để rao giảng Lời Chúa, nhưng không bao giờ thực hiện các giáo nghi, bởi vì họ chỉ thực hiện phép báp têm, Tiệc Thánh, và những phần hành khác cho buổi nhóm họp hàng quý, thì có thể được xem việc nhóm họp hàng quý là một nhà thờ. Nhưng nhưng sinh hoạt như thế làm tôi liên tưởng đến công việc như là đang hiến máu, chưa kể đến việc không vâng phục, ít nhất là bởi những lý do của riêng họ, vì Tân ước dường như gợi ý rằng một hội thánh nên nhóm họp hàng tuần, không phải hàng quý. Ngoài ra, nếu thực hiện vai trò của các phím có nghĩa là khẳng định lòng tin cậy của đức tin, và ngăn chặn và loại trừ sự giả dối của đức tin, thì một nhà thờ có thể gặp nhau chỉ bốn lần trong một năm sẽ có ý nghĩa như thế nào? Và nó có thể làm được điều gì với lòng trung thực khi các thành viên của các nhà thờ nhánh khác nhau, theo cách thiết kế đó, họ không thể biết rỏ về nhau?

Cuối cùng, lưu ý rằng việc giữ vững vai trò trong các buổi nhóm họp hàng quý lớn như vậy có nghĩa là việc nhóm họp, ở một mức độ nào đó, sẽ bị tách ra khỏi việc học hỏi Lời Chúa. Nói cách khác, nếu nhà thờ nhánh chổ của tôi được một diễn giả gỉảng dạy Lời Chúa, và một nhánh khác cũng đang được định hình bởi một mục sư khác giảng dạy Lời Chúa, thì các buổi nhóm họp hàng quý của tất cả các nhà thờ nhánh của chúng ta sẽ là một “nhà thờ” là nơi sẽ thực hiện một số công việc nhạy cảm, như kỷ luật của nhà thờ hay việc đề cử người trưởng lão trong nhà thờ, chúng ta sẽ không có cùng một “một tư tưởng” của một hội thánh, hoặc một nhánh nơi tín hữu nhóm với cùng một mục sư từ tuần này qua tuần khác.

2. Sử dụng những người khác. Thứ hai, trong phạm vi các nhánh hoặc các buổi nhóm khác nhau (có nghĩa là, các nhà thờ khác nhau) mà lợi dụng vai trò sức mạnh của những người khác, họ có tội vì sự chiếm đoạt đó. Nếu đó là hai hoặc ba người nhóm họp trong danh Chúa và biết sự hiện diện và thẩm quyền của Ngài, thì những người biết sự hiện diện và năng quyền của Chúa, thì chúng ta bắt những người khác nhóm họp hoặc gặp nhau một chổ trong buổi nhóm đầu tiên để làm gì? Dường như họ đang xâm nhập vào một nơi mà nơi đó là không phải thuộc về họ. Vì thẩm quyền của các sứ đồ Chúa chính là hội thánh và là tiền đề, tôi tin, khi nói về chức vụ của thầy tế lễ của tất cả các tín hữu, bất kỳ nhóm nào (cho dù một hội thánh nào đó, một nhóm của các trưởng lão, giám mục hay cấu trúc nào đi nữa). Đó là sự sai lầm giữa người tin Chúa và Đức Chúa Trời, phải thừa nhận rằng, sự phê phán đặc biệt này là một phê phán từ hội thánh.

3. Trao cho người Lãnh đạo quyền của các sứ đồ. Thẩm quyền then chốt của các giáo hội là thẩm quyền của các sứ đồ. Đó là sức mạnh để ràng buộc hoặc không, và nó có hiệu lực. Ví dụ, một nhà thờ mà khi kỷ luật một cá nhân có hiệu quả thì đã hoàn thành mục đích đã dự định. Hành động đó không phụ thuộc vào sự đồng ý của cá nhân. Mặt khác, thẩm quyền của các trưởng lão dựa trên thánh kinh, như tôi hiểu, không phải là từ sứ đồ và không có hiệu lực. Ngay cả một trưởng lão nhiều trưởng lão cũng đều không có quyền hạn đơn phương theo Kinh Thánh để áp đặt cá nhân ai đó hoặc kỷ luật cá nhân đó dựa vào nhà thờ. Để sử dụng các thuật ngữ cũ hơn, nhà thờ có thẩm quyền đưa ra mệnh lệnh, trong khi các trưởng lão chỉ có thẩm quyền để tư vấn. Một trong những lý do cho sự khác biệt này nằm ở thực tế đó là sự nhóm họp của (bản chất) của nhà thờ, trong khi những trưởng lão chỉ là những esse (lợi ích) của nhà thờ.

Một cách khác để chỉ trích phê phán thứ 2 ở trên (sự chiếm đoạt) là nói rằng một nhà thờ với nhiều địa điểm có hiệu quả về vai trò của các sứ đồ, không nằm trong tay các tín hữu của nhà thờ, nhưng trong tay của các lãnh đạo. Hãy lắng nghe Piper một lần nữa:

Tôi nghĩ rằng bản chất của cộng đồng hội thánh trong Kinh thánh và sự thống nhất đặt trên một sự thống nhất của các trưởng lão, một sự thống nhất về giảng dạy, và một sự thống nhất của triết học trong chức vụ. Và sau đó, trong nhà thờ, nó được dựa trên các cụm mối quan hệ rất quan trọng, mang tính kinh thánh nói về cuộc sống và liên quan đến tất cả các lệnh “khác” của Kinh Thánh.

Lập luận của Piper có tác dụng nếu ông ấy muốn đầu tư vào các trưởng lão trong hội thánh của mình dựa vào thẩm quyền từ các sứ đồ. “Các cụm mối quan hệ đáng kể” không thực hiện bất kỳ công việc nào ở đây vì các mối quan hệ này được phân chia giữa các hội đồng hoặc các công việc khác nhau. Không, lực lượng thống nhất ở đây là các trưởng lão và cấu trúc tổng thể của một tổ chức. Các trưởng lão và cơ cấu tổ chức của họ là yếu tố chung mà tất cả các hội đồng đều chia sẻ một cách độc đáo. (Nhưng không phải tất cả họ đều chia sẻ Phúc âm? Đúng vậy, nhưng tất cả các nhà thờ thực sự khác trên thế giới cũng vậy. Đó là cấu trúc tổ chức ở đây hình thành ra “nhà thờ” của họ là “nhà thờ” Bethlehem). Và bởi vì các trưởng lão và chương trình hình thành “nhà thờ” này, đó là công việc của các trưởng lão và họ được gọi là các sứ đồ. Họ đã đưa chính mình họ vào bản chất của nhà thờ. Điều này, tôi tin rằng, các nhà thờ đang có nhiều chi nhánh đã thực hiện hiệu quả.

4. Nhiều hoạt động? Một độc giả chu đáo sẽ nhận thấy rằng những gì tôi đang tranh luận về nhiều chi nhánh đang áp dụng như nhau cho nhiều địa điểm. Trong thực tế, không có sự khác biệt đáng kể giữa nhiều địa điểm và nhiều hoạt động. Khi một hội thánh phát triển ra khỏi khu vực của nó; nhưng chổ khác sẽ lan ra theo thứ tự thời gian. Thật không ngạc nhiên khi sau vài thập kỷ sử dụng nhiều sinh hoạt, các nhà lãnh đạo giáo hội sẽ thực hiện bước tiếp theo và quảng bá nhiều chi nhánh.

Tôi có nói rằng một nhà thờ với nhiều hoạt động không phải là một nhà thờ? Chính xác. Tôi đang nói rằng nếu bạn đang lo một nhà thờ với hai buổi nhóm, bạn đang thực sự đang làm việc tại hai nhà thờ khác nhau. Những nhà thờ đó có thể là cặp song sinh bởi vì bạn đang làm việc hai nơi song song, nhưng chúng là những hội thánh khác nhau. Điều buồn cười là, một số mục sư của nhiều chi nhánh mà tôi đã nói sẽ ngượng ngùng thừa nhận rằng đó là do “cảm nhận” vậy thôi.

KẾT LUẬN

Những người ủng hộ các nhà thờ có nhiều địa điểm nhánh và nhiều sinh hoạt thường phản ứng với những lời phê phán chống lại họ bằng cách quan sát rằng các tín hữu của nhà thờ không thể biết nhau khi nhà thờ đạt đến một kích thước nào đó, vì vậy việc chia ra một nhà thờ giữa các sinh hoạt hoặc các chi nhánh sẽ không làm hại cộng đồng nhà thờ bởi độ lớn đó chưa có. Bên cạnh đó, nhà thờ ở Jerusalem thật sự rất lớn.

Nhưng điều tôi đang tranh cãi ở đây là một hội thánh đặc biệt trên đất không phải là một hội thánh được hình thành đơn giản chỉ bởi các mối quan hệ hay tình bạn. Nó được hình thành bởi quyền năng của Đấng Christ, được thực thi và là một cơ hội để gặp gỡ. Do đó, lập luận cụ thể này bị bỏ lỡ ở điểm của những gì đã hình thành một hội thánh. Một sự nhóm họp thường xuyên khoảng 20.000 người, nhóm lại để được nghe giảng dạy và cử hành các giáo lễ, về nguyên tắc là một hội thánh theo cách mà hai buổi nhóm của nhóm 10 người mà tất cả đều không biết nhau.

Bây giờ, tôi dễ dàng thừa nhận rằng một hội thánh gồm 20.000 thành viên sẽ gặp khó khăn trong việc thực hiện năng quyền của mình với trách nhiệm và với tính trung thực, giống như một “hội thánh” mà chỉ gặp mặt 4 lần một năm. Trong thực tế, tôi thậm chí còn sẵn sàng nói rằng nếu chỉ có thể đến nhóm họp một lần thì điều đó đã thất bại bởi không làm được những gì Chúa Giê-su dự định cho hội thánh Ngài làm dựa theo Ma-thi-ơ 16 và 18, bởi vì hai mươi nghìn người chỉ nhóm họp mỗi tuần một lần trong một sân vận động có lẽ sẽ không thực hiện được hết sự trung thực nào cả. Chắc chắn, chúng ta thấy những tranh chấp lớn đang xén vào trong nhà thờ Jerusalem khi chúng ta đọc tới chương 6 yêu cầu các giải pháp mới. Một nhà thờ lớn sẽ làm ngơ những điều thiết thực mà các điểm nhánh có thể làm tính theo nguyên tắc.

Nhưng vấn đề là ở chổ này.  Một nhà thờ có nhiều điểm nhóm về nguyên tắc thì không có thể hoàn thành được ý định trong Ma-thi-ơ 16 của Chúa Giê-su vì các thành viên của mỗi nơi chỉ đơn giản là không tập trung. Dĩ nhiên, điều trớ trêu là nhiều chi nhánh hiện đang làm những gì chúng ta có thể thấy trong Tân Ước (những hội thánh rất lớn) để tuyên bố rằng những gì chúng ta không thể thấy (đó là một nhà thờ với nhiều địa điểm) đang tồn tại. Trong khi làm như vậy, họ không thấy những gì Tân ước nói về sự hình thành của một hội thánh – cả trên trái đất và trên thiên đàng.

Tham khảo thêm tại:
https://vietnamesetheologicalreview.org/